Mục Lục

—–> Các bạn trẻ ghé thăm làm ơn đừng LIKE! Cái blog này link với hòm thư chính của tui nên tui lười xóa thư lắm. Các bạn có lòng thành thì like cái mục lục hoặc com cổ vũ là được rồi! (●^o^●) <—–

Dạo này mình bận rồi, ko làm được nhiều như trước nữa. Mọi người thông cảm nhé. Với cả mình đang tìm người làm cùng, edit truyện . Ai thấy có hứng thú thì comment lại nhé, không có kinh nghiệm cũng ok.

 

Chuyện đã hoàn

Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký 

Dã thú ngửi tường vi

Lính đánh thuê sinh tồn ở nguyên thủy

Cuộc sống xuyên việt khoái hoạt của nông phu

[ABO] (oneshot) Tôi, cục mật và cái tổ

[Naruto] [Kakanaru] (oneshot) Sensei của tôi (cjalyssa)

[HP] (oneshot) Vụ án mất cắp kẹo gậy (Jan_AQ)

[Naruto] [Kakanaru] Màu Cam làng lá 

[Naruto] [Yamasaku] (oneshot) Nhà

Trác Ngọc Điểm Tô

Chuyện chưa hoàn

Xấu nữ như cúc

Xuyên việt đến cánh đồng lúa xanh xanh

[HP] A life that does not happen in story

[HP] Slave Child

 

đồng lúa xanh xanh 120

120, cùng nhớ nhung

lo âu và mệt mỏi của TV đã trầm tĩnh lại, Tây Viễn kể xong thì cũng ngủ mất. Vệ Thành ngồi ôm anh trai, chờ anh ngủ say mới thật cẩn thận ôm hắn lên giường, cầm mền đắp kín, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái trên trán Tây Viễn, sau đó ngồi một bên lẳng lặng nhìn dáng vẻ trai say ngủ của anh. Continue reading

đồng lúa xanh xanh 119

Cuốn ba: cảm tình

119, gặp lại

Tây Viễn và Lý Đắc Mạch xuất phát từ thôn Hoa Sen, qua trấn Vạn Đức, trước hết đi về phía tây sau đó giục ngựa phi nhanh chuyển hướng bắc. con đường này Tây Viễn chưa bao giờ đi qua, Lý Đắc Mạch làm kiệu phu vài năm cũng chỉ đi trong vòng hai ba trăm dặm lộ trình, xa hơn chưa từng đi. Continue reading

đồng lúa xanh xanh 123-125 (pre-edit)

123, kết giao

chạng vạng ngày hôm sau, Vệ Thành dẫn theo Hai Hổ vàVạn Minh Ngọc   tới hiệu thuốc.

Trong sân, Lý Đắc Mạch đang chỉ huy hai   tiểu nhị   bưng thức ăn lên bàn, đầy đầy ắp xiêm áo một bàn, xương sườn đôn đậu giác, thủy nấu cá, thịt gà đôn cái nấm, thịt kho tàu, còn có nhiều cái thức ăn chay.  Hai Hổ nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực. thế này thì còn thơm hơn cả trong quán ăn!

Tây Viễn làm xong đồ ăn thì người ướt át toàn mồ hôi, bèn đi lau người chải đầu lại,    đổi một thân áo dài sạch sẽ mới từ trong phòng đi ra. Thấy Vệ Thành mang đến hai   người lạ cũng không   giật mình, không cần   nghĩ cũng biết nhất định là đồng đội  trong quân doanh c Thành Tử, vội   nhiệt tình mời hai người cùng ngồi     dùng cơm.

Hai người cũng không   khách khí, cầm đũa   ăn. Hai Hổ đồ ăn thiếu chút nữa không đem mình đầu lưỡi cắn rụng, động ăn ngon như vậy đâu! Cơm là thơm ngào ngạt cơm tẻ, còn có mềm núc ních, bên trong thêm trứng cùng giác quả dưa ti bánh nướng áp chảo, đồ ăn liền càng không cần phải nói, thịt là mập mà không nị, thức ăn thuỷ sản mà không tinh, tựu liên mấy người… Kia sao cải thìa, ăn đều có riêng phong vị, có điều đây chẳng qua là bình thường rau xanh, bọn họ trước kia ở nhà hiện giờ ở trong doanh cũng là thường đồ ăn, như thế nào vừa đến Vệ Trưởng Sơn gia trên bàn cơm, liền thay đổi hương vị đây?

Hai Hổ không chỉ có mãnh liệt hạ đũa hướng chính mình miệng điền, còn sẽ cực kỳ nhanh hướng Vạn Minh Ngọc trong bát giáp, tả nhất đũa xương sườn, hữu nhất đũa thịt gà, tức giận đến Vạn Minh Ngọc ở dưới đáy bàn đạp hắn ngoài chân, đoán Hai Hổ thẳng nhe răng, nhưng vẫn đang chiếu giáp không lầm.

Vạn Minh Ngọc lấy này anh chàng lỗ mãng không trêu chọc không trêu chọc, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh trai của Vệ Trưởng Sơn, thấy người ta    căn bản không nhìn  bọn họ mà  đang  ngồi nhặt xương cá cho Vệ bách hộ mới   thở phào một cái. thật mất mặt!

Mấy người gió cuốn mây tan, chẳng những đem bưng lên cái bàn đồ ăn cấp ăn, hơn nữa đem Tây Viễn lưu cho Lý Đắc Mạch cùng Khương chưởng quỹ, hai người tiểu nhị cái kia phân cũng càn quét không còn. Tây Viễn không có cách nào, nói lý ra kêu Lý Đắc Mạch chính bọn nó muốn ăn gì làm tiếp điểm, làm hại hai người tiểu tiểu nhị thẳng chu môi, bọn họ cũng thật muốn ăn trên bàn đồ ăn được không.

cơm nước xong xuôi, Lý Đắc Mạch   bưng trà lài lên, mấy người   vừa uống trà vừa nói chuyện. Vệ Thành nói lại mục đích đưa Hai Hổ và Vạn Minh Ngọc   đến  , Tây Viễn liền bắt mạch cho Vạn Minh Ngọc.  Hai Hổ ở bên cạnh thở mạnh cũng không dám, vừa chờ mong vừa khẩn trương, sợ là bệnh khó trị.

Vạn Minh Ngọc kỳ thật chính là sau khi bị thương không được  điều dưỡng,   lại bởi vì cuộc sống  gian khổ trong quân, cơm thô canh lạt, tạo thành tuần hoàn ác tính, thân thể mới càng ngày càng không xong, cũng không phải chứng bệnh khó   trị   gì.

“Ta kê cho ngươi một bài thuốc  , mỗi ngày uống hai lần.  sau này cần chú ý điều dưỡng, tránh tức giận, đừng để bị   lạnh  , không thể uống rượu    quá độ, không  ăn đồ cứng  lạnh  , nên ăn những thứ dễ tiêu như cháo mì, thế thì sau một hai năm  có thể tốt hẳn lên.”

Tây Viễn vừa nói vừa kê thuốc, tùy tay đưa cho Khương chưởng quỹ đứng hầu bên cạnh  để   hắn mang theo tiểu nhị tới cửa hiệu lấy thuốc.

“Anh em, ngươi xem xem còn có mặt khác phải chú ý không?” Hai Hổ lo lắng    hỏi một câu. Hắn thấy Tây Viễn trắng trẻo Văn khí  , nhìn qua còn trẻ hơn Vệ Thành.  nhưng Vệ Thành còn nói đó là anh mình   , nên cũng khó xưng anh với người ta, nên kêu anh kêu em cho hợp lý.

“Được” Tây Viễn tuy cảm thấy xem bệnh cho Vạn Minh Ngọc mà Hai Hổ căng thẳng như vậy rất kỳ nhưng không nghĩ nhiều mà chỉ coi như tình đồng chí đồng đội thôi, “Như vậy đi, ngươi có phải   ăn uống không được tốt, ăn vào thấy khó tiêu phải không ?” Tây Viễn hỏi Vạn Minh Ngọc.

Vạn Minh Ngọc gật gật đầu, hắn thường xuyên sau khi cơm nước xong, trong bụng rất chướng, không thoải mái.

“Gì? Sao ngươi   tới giờ không   nói gì với ta vậy?” Hai Hổ thấy Vạn Minh Ngọc gật đầu, sốt ruột lại lo lắng hỏi. hắn hiểu VMN rất cứng cỏi, sợ mình lo nên khó chịu cũng    cắn răng gắng gượng, cần không phải người ta thầy thuốc cấp đã nhìn ra, phỏng chừng hắn còn phải gạt.

“Tây huynh, huynh xem chút bệnh vặt này của ta làm sao mới tốt?” Vạn Minh Ngọc trừng mắt với Hai Hổ  , không để ý đến hắn.  người này thật lỗ mãng,   quan hệ  của bọn họ ở trong doanh  người khác biết   biết thì thôi, muốn giấu   cũng không giấu   được.   ở bên ngoài còn không biết kiềm chế như vậy,   trước mặt anh trai Vệ Thành muốn làm gì thì làm.  không sợ người ta   cười cho à?

Vệ Thành ở bên cạnh lại muốn giơ ngón cái cho Hai Hổ .  tốt lắm, Nhị Hổ huynh, hai người   càng mập mờ càng tốt,   anh trai   càng sinh nghi càng tốt. ai bảo anh không vỡ ra được.

” vậy đi, sáng mai ta làm cho ngươi thuốc viên   khai vị kiện tỳ.  ngươi mỗi ngày uống một lần  .   nhà   chúng ta có gạo tẻ tốt nhất, còn có táo đỏ và đường trắng, lát nữa các ngươi trở về thì lấy  .  mỗi ngày   đun cháo táo đỏ bằng bếp than mà uống, có thể bổ   dạ dày bổ máu.” Tây Viễn ngẫm nghĩ rồi nói.

“Ông anh Hai Hổ cứ đến chỗ ta đây , ta bếp than anh ta chuẩn bị cho  .” Vệ Thành lo  anh trai không nhìn ra được quan hệ giữa Hai Hổ và Vạn Minh Ngọc, thêm dầu vào lửa.

“Cám ơn người anh em, anh đây biết cảm ơn thế nào đây! Nếu   Minh Ngọc   thân thể dưỡng tốt, ngươi và anh   ngươi chính là  đại ân nhân của Hai Hổ ta!” Hai Hổ vẻ mặt cảm kích, sau đó cùng Vệ Thành   lớn tiếng thảo luận việc đun cháo, đun thuốc  .

Vạn Minh Ngọc không chịu nổi mặt hơi   nóng lên, lại không có cách nào ngăn cản sợ càng tô càng đen.  trộm ngẩng đầu nhìn Tây Viễn, thấy hắn ngồi đó   vẫn   hai mắt mỉm cười ôn hòa, không có  bất thường gì,   nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thực thích người anh này của Vệ Thành  , hi vọng sau này có thể kết giao nhiều hơn, nhưng lại sợ chuyện của mình và Hai Hổ   bị nhìn ra làm người ta phản cảm, trong lòng   không yên.

“Nghe khẩu âm Minh Ngọc hiền đệ tựa hồ không phải người phương bắc?” Tây Viễn thấy   hai người kia nói chuyện rôm rả cũng không xen vào mà    quay ra hàn huyên cùng Vạn Minh Ngọc.

“Phải,  nhà   ta vốn ở phía nam, phủ Trữ Châu  .” Vạn Minh Ngọc đáp.

“Phải, nhà   ta cũng ở phủ Trữ Châu. mẹ kế nhà   họ     không   tốt.  có mẹ kế tất có bố dượng, cha Minh Ngọc đối xử với hắn rất khác những đứa khác trong nhà,  Minh Ngọc mới tức giận nhập ngũ.” Hai Hổ nghe xong hai người đối thoại, ở bên cạnh   nói.

“Anh ơi, Minh Ngọc ca trước kia cũng từng đọc sách, hai người chắc có thể đàm đạo.” Vệ Thành cũng ở bên nói một câu.

Vạn Minh Ngọc thầm tối mặt. mình có trêu chọc ai đâu. Mình còn chưa nói gì đã bị hai tên này bán sạch.

“Ồ, vậy là Lý huynh và Minh Ngọc hiền đệ   quen biết đã lâu ư?” Tây Viễn mỉm cười hỏi, cũng lại là cha ruột mẹ kế  , chẳng khác   nhà Thành Tử của hắn khi xưa là mấy.

“Không phải, ta quen hắn sau khi vào Hổ Báo kỵ  . người anh em, ngươi không biết đâu, Minh Ngọc nhìn   cao gầy cao gầy nên  ban đầu chúng ta đều   xem thường hắn, về sau   đánh nhau hai   trận  mới không thể không bội phục.” Hai Hổ lanh mồm lanh miệng nói.

“Ngươi còn có mặt mũi nói! Trường Quan huynh có biết không,  khi ta mới   cùng hắn nhập ngũ thời gian, hắn bắt nạt ta không ít, còn nói đồng hương cũng không nể mặt, ăn cơm trong bát có khối thịt cũng   cướp của ta.” Vạn Minh Ngọc liếc   Hai Hổ.

“Đây là   đánh nhau   mới thành bạn.” Tây Viễn cười nói.

”    phải  phải, ta vừa thấy dáng vẻ quật cường  đó liền  cảm thấy người này đặc biệt thú vị muốn bắt nạt. về sau hắn thay ta cản một  tên mà xém mất mạng, ta   hối hận biết bao, Thề cả đời sẽ tốt   với hắn ,  không để  người ta bắt nạt hắn!” Hai Hổ nói xong nói xong có chút cảm khái.

“Nói mấy chuyện này với người ta  làm gì!” Vạn Minh Ngọc da mặt mỏng, tức giận  đá Hai Hổ một cước.

” chẳng phải vì thấy anh trai trường Quan ăn ý với chúng ta sao!  anh em với nhau thì dấu diếm cái gì. Hai Hổ ta chính là muốn cùng ngươi sống cả đời, sao nào ?” Hai Hổ cũng không giận, hào sảng  cười mấy tiếng, sau đó tiếp tục “Nói chuyện giật gân”.

“Cái đồ thiếu suy nghĩ!” Vạn Minh Ngọc tức giận không biết làm sao mới tốt , Vệ Thành thấy có trò hay , lập tức đưa chổi lông gà Khương chưởng quỹ dùng để quét bụi  tới. Vạn Minh Ngọc cầm chổi lông gà đuổi đánh Hai Hổ vòng quanh sân, Hai Hổ vừa chạy vừa cười vừa kêu đau.

“Anh ơi, anh thấy hai người  họ thế nào?” Vệ Thành như tên trộm tới gần anh trai hỏi.

“Lấm la lấm lét cái gì,  ít lẻo mép với anh mày thôi.” Tây Viễn trợn mắt với Vệ Thành. nếu vừa rồi chỉ là nghi hoặc thì Hai Hổ vừa nói như thế, TV liền hiểu rõ.

“Ai nha, anh à, ta  hỏi có một chút mà   lấm la lấm lét gì? Có tên trộm nào tốt nhé em ko?” Vệ Thành tự luyến đưa tay ôm lấy  vai TV nói.

“Mi cũng tự biết mình nhỉ? có phải cảm thấy mình anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong không? ” Tây Viễn bưng chén trà uống một ngụm, nhón một viên lạc , Vệ Thành ở bên sớm há mồm  chờ , Tây Viễn đành phải nhét vào miệng hắn.

“Anh ơi, em nghĩ thế bao giờ. muốn nói anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, em kiểu gì   cũng  xếp  sau anh ?” Vệ Thành vừa ăn đậu phộng, vừa nịnh  anh trai.

“Chỉ biết mồm mép láu lỉnh.” Tây Viễn lại nhặt một hột lạc nhét vào miệng Vệ Thành .

“Ôi, anh ạ, nói thật, hai người bọn họ có phải hay không nhìn thấy quá hảo? Chúng ta doanh Lý những anh em kia sau lưng đều cố gắng hâm mộ người hai.” Vệ Thành hướng Hai Hổ Vạn Minh Ngọc kia nỗ giảo mồm.

Tây Viễn: “Người khác hâm mộ không hâm mộ đều không quan trọng, chỉ cần chính bọn nó cảm thấy hảo là được.”

Vệ Thành: “Thật ư? Anh à, anh không biết là hai người nam, ” nói xong đúng rồi đối hai cái ngón cái, “Có điểm gì kivậy?”

Tây Viễn: “Cũng Đúng vậy? Hiện giờ tuổi trẻ ở trong quân doanh nhưng lại không có gì, sau này về nhà sống liền khó mà nói, còn có, tuổi to có hay không trẻ con phụng dưỡng người già cũng là cái vấn đề.”

Vệ Thành vừa nghe, giống gắn tức giận bóng hơi, phốc, quắt, xem ra anh trai là không mặt này tâm tư.

“Có điều? Nếu là thật có tình cảm, này đó cũng không phải là không có cách nào giải quyết, mấu chốt còn phải xem đều tự tâm tư.” Tây Viễn suy tư về nói, xem trong sân, Hai Hổ đã đem chổi lông gà đoạt lấy đi, đang giúp đỡ Vạn Minh Ngọc cùng nhau thở.

Vệ Thành lập tức tại chỗ sống lại, giống bị phơi héo rũ, mới vừa cấp tưới qua thủy tiểu miêu, uỵch hạ xuống, lá cây lại chi lăng mở, “Anh ơi, không mang theo như vậy, ngươi này chợt hảo chợt không tốt, sẽ dọa hỏng người !”

“Anh lại chưa nói ngươi, em   khẩn trương cái gì?” Tây Viễn đem bác hảo đậu phộng nhân phóng tới trong tay Vệ Thành, bên cạnh Hai Hổ hai người làm đủ rồi, chạy về cái bàn giữ ngồi xuống.

Vệ Thành bị anh trai cả kinh giật mình, không dám hỏi  tiếp   , mấy người tán gẫu thêm một lát  , đã đến giờ, Vệ Thành cùng Hai Hổ Vạn Minh Ngọc hai người trở về, trong tay dẫn theo tiểu nhị cấp bao hảo thuốc, còn có gạo tẻ táo đỏ đường trắng.

hai người nhất định muốn trả tiền nhưng bị Tây Viễn cự tuyệt.

124, gần nhau

Vệ trưởng sơn huynh trưởng đến đây, trong nhà không có chuyện gì tổng làm cho hắn tốt đồ ăn, này đã muốn trở thành Hổ Báo kỵ do lên tới hạ mọi người chung nhận thức. Cho nên vượt qua ngày nghỉ thời gian Vệ Thành về nhà, những người khác liền tính toán có thể hay không đi cọ một chút.

Người khác có thể còn có chút chần chờ, này cùng Vệ Thành quan hệ vốn liền không sai anh em, lại không gì có thể do dự, đến trên chợ chọn chính mình muốn ăn gì đó mua, dẫn theo liền hướng hiệu thuốc đi.

Tới hiệu thuốc, cùng chưởng quầy nói, Khương chưởng quỹ phái tiểu tiểu nhị đưa bọn họ dẫn tới sân sau, trong sân Vệ Thành vốn với anh mình vô cớ gây rối, Tây Viễn chịu không nổi, lấy bút ở trên ván gỗ vẽ cái bàn cờ, hai người một cái lấy đậu đỏ, một cái lấy đậu xanh, hạ cờ nhảy chơi.

Mấy binh sĩ “Đằng đằng đằng” đi vào sân sau, thấy hai anh em ngồi ở mái hiên để trong bóng ma, ở dưới vẫn còn rất thích.

“Anh cả, ngươi xem ta cho ngươi mang gì đến đây?” Lý Nhị lớn giọng hô, hắn tên khai sinh kêu lý Điền, chẳng qua quen thuộc cũng gọi hắn Lý Nhị, cùng Tống ba là Vệ Thành dưới tay hai người tổng kỳ quan, các hạt năm mươi mấy người.

Hai người cùng nhà Vệ Thànho tình không tồi, ba từng kết làm khác Lý anh em, Vệ Thành ở dài, lý Điền lão nhị, Tống Tam, cũng chính là Tống vận đến đi tam. Nói lý ra mọi người cũng gọi là Vệ lão đại, Lý Nhị, Tống Tam.

Vệ Thành vừa nghe, hận không thể đem mấy quỷ thèm ăn cấp đá ra đi, hắn khó khăn bắt được không thể cùng anh trai nị oai một ngày, những người này thiên đến vô giúp vui, trong lòng không vui, liền giả bộ không nghe thấy, tiếp tục cùng anh trai chơi cờ.

Tây Viễn không phải Vệ Thành? Hắn thấy Thành Tử doanh Lý anh em đến đây, vội vàng đứng dậy nghênh đón. Hắn hôm nay xuyên một món đồ màu sáng áo dài, thần thái ôn hòa, mặt mày mỉm cười, đứng ở nơi đó thật sự là phong thần tuấn lãng, thần thái văn hoa.

Mấy người bật người xem xét thẳng mắt trẻ, bọn họ mỗi ngày trà trộn quân doanh, làm sao gặp qua như vậy một thân phong độ của người trí thức chính là nhân vật. Lý Nhị cùng Tống ba là gặp qua Tây Viễn một mặt, chính là khi đó Tây Viễn tìm Vệ Thành tầm đích tâm lực lao lực quá độ, vừa đen vừa gầy, cùng hiện giờ căn bản không có cách nào khác trẻ so với.

“Dài, trường Quan ca.” Lý Nhị Cà Lăm, đột nhiên có chút khẩn trương, Đại Yến hướng đối phần tử trí thức rất trọng thị, học sinh địa vị so với bình thường người cao, Tây Viễn đứng ở nơi đó không cần giới thiệu, vừa nhìn chính là cái thư sinh, huống chi Vệ Thành nói lý ra theo chân bọn họ nói qua, nhà hắn Ngũ đệ khảo trúng cử nhân, là hắn ca từ nhỏ dạy dỗ, trong nhà còn có cái y thuật cao siêu thất đệ, cũng là hắn ca dạy dỗ.

Vệ Thành lấy anh trai là vinh, khích lệ anh trai khi gạt bỏ Diệp tiên sinh công tích không…chút nào chột dạ.

Hắn lúc nói, Lý Nhị mấy chỉ cảm thấy Tây Viễn lợi hại, nhưng trong lòng không có cụ thể hình tượng, hiện giờ thấy bản nhân, thật là làm cho người tán thưởng ngưỡng mộ.

Lý Nhị Tống canh ba vâng, lúc trước thấy Tây Viễn còn chưa gì cảm giác, hiện giờ đem trong truyền thuyết cùng người trước mắt chống lại hào, mới biết được vì sao kêu thực tới danh về, người cũng như tên.

“Lý Nhị anh em, Tống Tam anh em, còn có mấy vị khác anh em,, ngồi, anh Lý Đắc Mạch, cấp mấy vị anh em ngâm vào nước đó trà.” Tây Viễn cười tiếp đón mấy vị.

“Ôi,?, hảo, trường Quan Anh à, anh còn làm lụng của ngươi.” Lý Nhị bọn họ vội vàng ngồi xuống, câu nệ vô cùng, lời nói cử chỉ không tự giác văn nhã, cũng không giống như ở trong doanh động gào to hô miệng đầy thô tục hình dáng. Bọn họ chính mình cũng không biết vì sao, ở trên chiến trường giết người cũng không nháy mắt hạ mắt, động bị trước mắt nhìn qua không có bất kỳ lực sát thương người cấp chấn hù dọa sao?

Vệ Thành xem mấy người phản ứng, đã có thể khí lại buồn cười lại kiêu ngạo. Hắn thích anh trai, có thể là người bình thường sao? Vệ Thành tâm lý cũng như cùng là một người được văn kiện hiếm thế trân bảo, đã muốn cấp thế nhân khoe khoang, lại sợ chiêu người khác mắt.

Tây Viễn đã đi qua, ngồi ở trước bàn, đem Lý Đắc Mạch bưng lên trà, một ly một ly cấp mấy người đưa tới, mấy người sỏa hồ hồ thật cẩn thận tiếp theo, sợ nhiệt tình lớn đem cái chén bóp nát, kình hơi nhỏ cái chén nắm chặt bất lao.

“Các ngươi làm gì đến đây?” Vệ Thành không chút khách khí, ngồi ở bên người anh trai, mặt đen lên hỏi mấy người.

“he he, ta mấy nhìn ngươi không có ở, quái nghĩ tới ngươi, phải đi trên chợ mua chút đồ, cũng coi như đặc biệt bái kiến bái kiến anh cả ta.” Lý Nhị ngốc cười nói, bên cạnh mấy người mua về tới gà ở nơi này uỵch lăng đấu tranh.

“Liền Đúng vậy? Anh cả, ngươi hiện giờ không làm gì trẻ sẽ không Ảnh nhi, chúng ta muốn tìm ngươi tìm khắp không thấy.” Tống Tam nói tiếp nói, hắn tuổi không lớn, mặt oa oa, nhìn thấy còn có chút tính trẻ con.

“Nói thật dễ nghe, không phải là chủy sàm sao?” Vệ Thành trừng mắt nhìn mấy liếc mắt một cái, những người khác cũng đi theo he he hắc vui.

Tây Viễn bất đắc dĩ, đành phải nhường Lý Đắc Mạch lĩnh hai tiểu nhị, đem mấy người mang đến gì đó dọn dẹp hảo, làm trò những người này hắn không thể xuống bếp làm đồ ăn, hảo ở nhà có hắn làm đồ ăn dùng là nước luộc, gà cùng loại thịt xử lý xong cái nút Lý nấu chín là tốt rồi. Cá gì, Tây Viễn đem đồ gia vị xứng hảo, kêu Lý Đắc Mạch yêm chế xong thượng oa chưng.

Ngày hôm qua Tây Viễn đi trên chợ tản bộ, vừa lúc có một gia con lừa đã chết, bán con lừa thịt, hắn mua thiệt nhiều, chuẩn bị hôm nay cho Vệ Thành làm tương con lừa thịt, giờ đã tại trong nồi dùng Tiểu Hỏa nấu lên, lát nữa trực tiếp cắt bàn là được. Ngoài hắn ra cải thìa dây dưa chuột hành lá giặt sạch trực tiếp chấm tương, cuối cùng trứng sao cái tiêm tiêu.

Không tới giữa trưa, trong sân liền phiêu khởi thực vật hương khí, vừa muốn dọn cơm, cửa hàng Lý lại tới nữa hai người, hai người kia Vệ Thành tuy không tình nguyện, cũng không thể tùy tiện đuổi người ta đi rồi, bởi vì làm một người là lần này lãnh binh ra tới tổng đầu lĩnh Lưu phó tham tướng, một cái là bọn Vệ Thành dương thịnh Dương Thiên hộ.

Hai người nói là đến mua điểm thuốc trị thương, chính là đến cửa hàng Lý mua thuốc mua được trong sân sau, không nghi ngờ mục đích của bọn họ đều thực xin lỗi chính mình.

“Được? Vệ Trưởng Sơn, trong nhà có tốt như vậy đồ ăn, cũng không biếu ta chút, ngươi chờ? Ngày nào đó cho ngươi giầy chật mặc mặc.” Lưu phó tham tướng nhìn thấy Vệ Thành, tựa tiếu phi tiếu nói.

“Đừng? Ngài muốn ăn gì? Ta sau khi đều biếu cho ngài vẫn không được thôi!” Vệ Thành đi theo pha trò, trong quân nam nhi, đều có chút không câu nệ tiểu tiết.

Tây Viễn cùng hai người gặp qua lễ, trở lại vội kêu Lý Đắc Mạch bọn họ đem sáng sớm làm tốt, ở nơi này âm lên lượng lạnh ma lạt vịt tràng, ma lạt vịt cổ, phao tiêu móng gà, bạo sao gà truân đã bưng lên, vĩnh Ninh thành không thể so Ngạn Tuy, nhà bọn họ còn có gà vịt ngỗng, muốn làm này đó thực dễ dàng.

Này đó vịt tràng gì, hắn thật ra cùng hơn mấy người đánh hảo tiếp đón, trùng hợp mới cùng nhau nhiều… Thế này, là đặc biệt lưu cho Thành Tử đồ ăn, vừa rồi Tây Viễn rất nhỏ tức giận không muốn hướng ra lấy, hiện giờ đến đây hai người cao cấp hơn cọ ăn quỷ, không lấy không được.

Hơn nữa vừa rồi vài món thức ăn, tràn đầy xiêm áo một bàn, Tây Viễn để Vệ Thành vào nhà, lấy ra hai tiểu vò rượu gạo, đây là mấy hôm trước Tây Viễn nhưỡng.

Nước Đại Yến lương thực quý giá, không cho tùy tiện nhưỡng rượu tiền lời, cho nên này đó nam nhi nhiệt huyết muốn hào say một phen còn thật không dễ dàng, cho dù là này ngọt Ti Ti rượu gạo, cũng uống thật sự hiếm lạ.

May là, Tây Viễn biết Vệ Thành hiện giờ không thích quá ngọt gì đó, không phóng nhiều như vậy đường. Rượu này chủ yếu cho Thành Tử nhưỡng, nam nhân mà, lúc ăn cơm không có rượu động ăn đều cảm thấy chưa đủ vị, một ngụm rượu hai món, đây mới thực sự là ngày lành.

Tây Viễn chính mình lúc ăn cơm không lớn uống, hắn vừa quát rượu liền vây mắt mở không ra, Vệ Thành thường xuyên buổi tối lại đây, Tây Viễn không muốn lãng phí điểm ấy thời gian, cho nên chính là nhìn thấy Vệ Thành uống.

Vệ Thành ban đầu còn mạnh hơn kình uống, càng uống càng thích, chẳng qua một hai lần lúc sau không dám, bởi vì hắn vừa quát nhiều liền nhiệt huyết sôi trào, nóng lên máu sôi trào đã nghĩ cùng anh trai này cái kia, Vệ Thành sợ chính mình vạn nhất say khống chế không hảo chính mình, đem chuyện làm hỏng việc, bởi vậy bắt buộc chính mình một vừa hai phải.

Tròn ngồi một bàn, rượu và thức ăn đi lên, mấy người nâng ly cạn chén, đồ ăn này tận hứng.

“Trường Sơn? Hôm nay ở nhà ngươi ăn bữa cơm này, ta mới biết được vì sao kêu ngày lành.” Lưu phó tham tướng vỗ vỗ Vệ Thành bả vai nói.

“Đúng vậy, nhà ngươi trên bàn này đó đồ ăn, có thể phủ Tân Giang cũng chưa ăn ngon như vậy.” Dương Thiên hộ cũng không keo kiệt hắn ca ngợi.

“Ngài nói thật đúng là, này còn thật là chúng ta gia độc nhất vô nhị bài thuốc gia truyền, ở nơi khác ngài thật đúng là ăn không đến, nếu ở phủ Tân Giang, cũng Tụ Đức Lâu có bán.” Vệ Thành nâng cốc cho hai người rót.

“Tụ Đức Lâu nhà ngươi mở rvậy?” Lưu phó tham tướng biết Tụ Đức Lâu, kia ở phủ Tân Giang cũng là hạng nhất hạng nhì quán rượu.

“Không phải, nhà của chúng ta em trai cần thi khoa cử, anh con không cho trong nhà buôn bán. Có điều anh con xem người trong thôn những ngày sau này không tốt, sẽ đem nhà của ta này bài thuốc gia truyền cấp trong thôn, làm cho bọn họ làm đó đồ ăn đổi tiền; Tụ Đức Lâu là một người quen mở ra, bên trong bán cùng kiểu đồ ăn, chính là chúng ta trong thôn làm.” Vệ Thành giải thích, hắn nghe anh trai nói về chuyện này.

“Nhà ngươi huynh trưởng thật sự là cao thượng!” Lưu phó tham tướng cùng Dương Thiên hộ cử chén rượu cùng Tây Viễn mời rượu, Tây Viễn vội nâng chén đáp lễ, những người khác cũng đi theo vô giúp vui, Vệ Thành biết anh trai không thể uống, vội vàng thay anh trai chắn rượu.

Cơm nước xong, mấy người cáo từ, Tây Viễn kêu Lý Đắc Mạch giả bộ vài hũ tử rượu gạo đưa cho bọn họ, Lưu phó hạch tội đưa bọn họ không khách khí, dẫn theo đã đi.

Tây Viễn uống mắt mở không ra, Vệ Thành bán giúp đỡ anh trai trở về nhà tử. Tứ Hậu anh trai nằm xong, chính hắn cởi giày lên kháng nằm xuống, dùng miệng môi trộm phác hoạ quan sát người trước mắt mặt mày. Tây Viễn chịu không nổi quấy nhiễu, buồn ngủ mông lung gian phất tay chạy hai cái, Vệ Thành cười sang sảng hai tiếng, hướng anh trai vành tai ngoan toát hai cái, Tây Viễn vô ý thức hừ một tiếng, Vệ Thành lập tức toàn thân hỏa lên.

Nằm ở nơi này muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu, không biết nên tự trách mình vẫn quái này ngủ say người, chịu thôi, ra ngoài phòng tắm vọt cái nước lạnh tắm, tiêu tan trên người buồn bực, trở về lại lần lượt anh trai nằm xuống, gây sức ép đến gây sức ép đi muốn, chính mình làm sao nắm?

Muốn cho tới hôm nay Lưu phó tham tướng lúc ăn cơm bộ dạng, trong lòng Vệ Thành có chủ ý.

Từ ngày đó lên, Vệ Thành mỗi lần trở về, đều cũng mặt khác mang tốt hơn đồ ăn, đặc biệt đưa cho Lưu phó tham tướng, dù sao anh trai làm cho hắn đồ ngon, hắn đều không keo kiệt dọn sạch cấp Lưu phó tham tướng, đem Lưu phó tham tướng đồ ăn mặt mày hớn hở, nghĩ thầm Vệ Trưởng Sơn? Vệ Trưởng Sơn, ta xem như không trắng đề bạt ngươi một hồi, rốt cục thấy của ngươi hồi báo.

Như thế qua hơn nửa tháng, Lưu phó tham tướng ăn trôi chảy, Vệ Thành mới mở miệng. Hắn nói uyển chuyển, chỉ nói ba năm mới nhìn thấy huynh trưởng, không lâu sau này vẫn còn cần phân biệt, anh em tình thâm, mỗi lúc trời tối nằm ở phòng mình bên trong đều trằn trọc, không thể ngủ yên.

Lưu phó tham tướng gặp qua Tây Viễn, kia đích thật là cái làm cho người ta kính nể và muốn người thân cận vật. Trước kia hắn nghĩ đến Vệ Thành chính là gia cảnh hơi chút dư dả đó nhà nông đệ tử, lần này đã đi một chuyến hiệu thuốc, thấy nhà hắn huynh dài, nhân vật như vậy sao có thể là một vô cùng đơn giản nhà nông có thể dưỡng dục ra tới, Tây Trường Quan hướng nơi đó vừa đứng, mỗi tiếng nói cử động, cho dù trong kinh thành thượng du đệ tử, cũng không kịp nhiều nhường.

Lại nhìn người ta đồ ăn dùng là, căn bản chính là một cái Phú Quý không hiện người ta, hơn nữa người ta một cái em trai đã trúng cử nhân, một người đã ở học, định thi khoa cử, còn có một cái tiểu thần y.

Vệ trưởng sơn hai ngày nay chẳng những cho hắn lấy ra đồ ăn, còn đưa hắn hai hộp thuốc trị thương, nghe nói là nhà bọn họ tiểu thần y thân thủ chế thành, dược hiệu so với cái khác hảo. Vừa lúc không hai ngày nữa, Lưu phó tham tướng tay trái không cẩn thận làm một cái miệng vết thương, miệng vết thương không lớn, hắn tùy tay đem Vệ Trưởng Sơn cho hắn lấy ra thuốc lên điểm, không ngờ thế nhưng lập tức không chảy máu, miệng vết thương ngày hôm sau liền hàn vảy kết, thật sự là thần.

Người như vậy gia, sao có thể là người nhà bình thường đây? Vệ trưởng sơn cùng anh trai hắn chính là không chịu trước mặt người khác khoe ra thôi.

Lưu phó tham tướng ăn thịt người miệng ngắn bắt người tay ngắn, đối nhà họ Tây đối với Tây Vi ễn lại ấn tượng không tồi, bởi vậy nghe ra Vệ Thành trong lời nói lời ngầm lúc sau, suy tư trong chốc lát, không đợi Vệ Thành cử động nữa cân não nghĩ cách, liền chủ động mở miệng, cho phép Vệ Thành ngoài buổi tối có nhiệm vụ cần lưu lại ngoại, mỗi ngày trong doanh sự tất, buổi tối có thể trở về đi bồi huynh trưởng, không cần rồi trở về.

Vệ Thành vừa nghe, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hận không thể ôm lấy Lưu phó tham tướng chuyển hai vòng, quả thực là người tốt? Giúp hắn Vệ Thành ân lớn !

Đối Lưu phó tham tướng hắn chỉ là muốn muốn, một cảm làm, buổi tối trở về cửa hàng Lý, đối mặt anh trai nhưng không còn có gì băn khoăn, chặn ngang đem Tây Viễn ôm, hợp với vòng vo ngoài vây, Tây Viễn tức giận đến đập hắn ngoài xuống.

Đem anh trai buông, Vệ Thành khẩn cấp theo sát anh trai nói, Tây Viễn cũng rất vui, như vậy Thành Tử buổi tối tài năng ở nhà cùng chính mình gần nhau, không cần giống trước đó mấy ngày dường như, một ngày chỉ trở về như vậy trong chốc lát.

Đích thật là cái tin tốt lành! Cho nên Tây Viễn ở Vệ Thành giựt giây, hai anh em hét lên cái say mèm, đương nhiên, chân chính say đích chỉ có Tây Viễn.

Tối hôm đó, Tây Viễn làm nhất tên kỳ quái mộng, trong mộng giống như có điều Đại Cẩu, ở trên người mình liếm tới liếm lui, trong chốc lát cảm thấy kia Đại Cẩu là trong nhà Đậu Tương Giác, nhưng Đậu Tương Giác có rất ít ngu như vậy tức giận hành động, như vậy nên là Hổ Đầu, chính là Hổ Đầu hiện giờ cũng lão liễu, lười động, rốt cuộc là người nào đây? Tây Viễn mơ mơ màng màng như thế nào cũng nhớ không nổi.

Ngày hôm sau Tây Viễn lúc thức dậy, Vệ Thành sớm đã đi rồi, trong quân doanh rời giường tương đối sớm, hắn muốn đúng lúc chạy trở về.

Tây Viễn nhớ tới đêm qua của mình mộng, theo bản năng nhấc lên áo lót nhìn nhìn, thân Thượng Thanh nhẹ nhàng khoan khoái thích, không khỏi cười thầm mình làm giấc mộng còn làm thực.

Chính là đổi quần lót thời gian, hắn xem thấy bắp đùi mình bên trong có hai cái hồng ngân. Chẳng lẽ là quỷ kháp ? Tây Viễn nhớ rõ mới trước đây, ngẫu nhiên ngủ một giấc, trên người sẽ có một khối Phương Thanh hoặc là hồng, hỏi người lớn, bọn họ nói đó là quỷ kháp.

Hẳn là, bằng không giải thích không thông.

Bị anh trai trong mộng trở thành cẩu, tỉnh lại An đến quỷ trên người Vệ Thành, tuy trừ hôn anh trai cả đêm ngoại gì cũng không còn làm, nhưng vẫn đang sảng khoái tinh thần thần thái phi dương, cho tới trưa cầm trong tay trường thương đùa giỡn cái uy vũ sinh gió.

125, cùng phạt

Vệ Thành có thể mỗi ngày trở về ngụ ở, Tây Viễn rất vui, hắn ba năm này suy nghĩ quá nhiều, giấc không ngủ được tốt, giờ có Vệ Thành làm bạn, tâm rơi xuống thực chỗ, cho dù nửa đêm tỉnh lại, vừa lệch đầu liền nhìn thấy Vệ Thành ở bên ngủ say khuôn mặt, trong lòng lập tức kiên định xuống dưới, không cần đối nguyệt than thở, trằn trọc, rất nhanh lại đi vào giấc ngủ.

Nghỉ ngơi tốt, tinh thần đầu càng thêm đủ, cả người thần thái toả sáng. Tây Viễn không biết, mỗi một lần đêm khuya hắn từ trong mộng tỉnh lại, đưa tay đi sờ bên cạnh em trai, xem trong chốc lát ngủ tiếp, Vệ Thành cũng biết.

Trường kỳ trong quân cuộc sống, cho dù đang ngủ Vệ Thành đều thực tỉnh ngủ, cho nên, chỉ cần bên cạnh anh trai có chẳng sợ một chút dị động, hắn đều cũng phát hiện.

Tây Viễn trước kia giấc ngủ tốt lắm, trong lòng Vệ Thành rất rõ ràng, hiện giờ mọi cách điều dưỡng, đã khá nhiều, mỗi ngày ban đêm vẫn đang tỉnh lại hai ba lần, đây đều là hắn tạo thành, Vệ Thành đau lòng anh trai, trong lòng hối hận lúc trước lỗ mãng.

Có điều để cho Vệ Thành phiền não, vẫn như thế nào nhường anh trai thông suốt, như thế nào nhường hai người quan hệ tiếp tục tiến một bước, anh trai không chỉ là anh trai. Hắn ở mặt này không có kinh nghiệm, chỉ có thể chính mình hạt cân nhắc, suy nghĩ kỹ mấy trêu chọc, cũng không thấy Tây Viễn tỉnh ngộ, đem Vệ Thành lo? Không nên không nên. Ở trong doanh không làm gì rảnh rỗi đã nghĩ chuyện này, tưởng tượng cũng có chút sốt ruột, nhất sốt ruột liền không nhịn được mặt đen hoặc là thở dài.

Cho nên Vệ bách hộ bây giờ tâm tình khi chuyện khi âm, Vệ Thành dưới tay binh sĩ cũng biết, xem hắn Tình Liễu, lập tức đòi tốt hơn đồ ăn, xem hắn âm, có khả năng rất xa liền trốn rất xa, bằng không cho phép? Thu thập.

Hôm nay, Vệ Thành không có chuyện gì ngồi ở cái bàn giữ, một bàn tay vô ý thức vê động cái nhỏ cành liễu, cằm khoát lên trên cánh tay, tâm thần không thuộc, tinh thần hốt hoảng, Lý Đắc Mạch ở trước mặt hắn xiêm áo nhiều lần thủ, hắn cũng chưa phản ứng.

Tây Viễn thấy thực kinh ngạc, nhà Thành Tử của hắn từ trước đến nay vui vẻ, mấy hôm trước bởi vì có thể trở về nhà ngủ còn mừng rỡ cười toe tóe, ha ha cả đêm, sao không cao hứng hai ngày liền mày ủ mặt ê lên đây? Chẳng lẽ ở trong doanh gặp được khó khăn tâm sự sao?

“Thành Tử, muốn gì đâu, cùng ca nói nói, đừng một người nghẹn lên.” Tây Viễn lo lắng em trai, vội vàng hỏi.

“không sao, anh ạ, ta sẽ muốn? Lúc trước cái kia Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, ”

“Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài động sao?” Nga, muốn chính là Lương Chúc, xem ra không có chuyện gì, Tây Viễn yên tâm.

“Ngươi nói mười tám Lý đưa tiễn thời gian, Lương Sơn Bá đầu động hãy cùng cái du mộc dường như, Chúc Anh Đài như vậy ám chỉ làm phép đều không rõ, nếu khi đó hiểu được, hai người có thể hay không là có thể đến cùng nhau sao? !” Vệ Thành ánh mắt sâu xa, mắt nhìn Lam Thiên (trời xanh).

“Phì.” “Phì.” Bên cạnh Lý Đắc Mạch và Tây Viễn đều nhịn cười không được, còn tưởng rằng chuyện gì đem bọn họ Thành Tử làm khó thành như vậy đâu, hóa ra là thay cổ nhân thương tâm đâu.

Lý Đắc Mạch thấy nhị thiếu gia không có việc gì, lắc lắc đầu, xoay người vội hắn chuyện của mình đã đi.

“Không có việc gì rảnh rỗi, gì đều cân nhắc.” Tây Viễn ngồi ở đối diện Vệ Thành, rót cho hắn chén trà, xem Vệ Thành còn một bộ thâm trầm trạng, cầm qua trong tay Vệ Thành cành liễu cho hắn đầu lập tức.

“Ai u, Anh à, anh thật đúng là không hiểu phong tình, tình yêu cảm thiên động địa như vậy, đến ngươi người này động gió qua vô ngân sao?” Vệ Thành thu hồi ánh mắt nhìn trời, cải thành nhìn anh trai đối diện.

“Ta sẽ không hiểu phong tình, động lên đi?” Tây Viễn cười quăng hai cái trong tay cành liễu, “Hơn nữa, điều này cũng không thể quang quái Lương Sơn Bá ngu ngốc, Chúc Anh Đài vì sao có chuyện không rõ nói, thế nào cũng phải quanh co ?”

“Ngươi nói làm sao rất tốt?” Người nói Vô Tâm, người nghe hữu ý, Vệ Thành một chút ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh trai.

“Làm sao rất tốt? Nếu quả thật thích một người, muốn rõ ràng nói ra? Không nói? Có thể biết.” Tây Viễn trôi chảy nói, trước một đời, người trẻ tuổi nói thương yêu giống cơm thường, biểu đạt tình cảm không cần có rất đa cố kỵ, chỉ cần lẫn nhau xem vừa ý trẻ, ngươi yêu thích ta ta thích ngươi, lẫn nhau nhíu lại minh, là có thể thành đôi nhập đúng rồi, cho nên Tây Viễn cảm thấy thích một người, cùng đối phương thổ lộ không có gì có thể chê trách.

“Thật ư? Ca ngươi thực cho rằng như vậy?” Vệ Thành một đôi hoa đào mắt rạng rỡ sinh huy, nhìn chằm chằm anh trai, môi mím môi, đã vui sướng vừa khẩn trương.

“Đương nhiên, nói có thể cho mình cấp đối phương một cái cơ hội, không nói, đối phương một chút không biết, vậy một chút cơ hội cũng không có.”

Tây Viễn còn trôi chảy hồ liệt liệt, lập tức biết vì sao kêu tự gây nghiệt không thể sống.

“Vậy, kia, anh ạ, ta nhưng nói?” Vệ Thành nhất hai bàn tay to thành quyền, bởi vì khẩn trương cầm rắc rắc vang.

“Nói? Nói gì?” Tây Viễn mơ hồ, chẳng qua hắn không nghĩ nhiều như vậy, có chút người chính là như vậy, việc rõ ràng, đụng tới tình cảm chuyện này lại ra người bất ngờ chậm chạp.

“Anh ơi, ” Vệ Thành cho mình tăng lòng tin trẻ, cảm thấy ở trong đầu ong ong, trống rỗng, “Ta thích ngươi!”

“A, anh biết, anh cũng thích ngươi.” Tây Viễn thuận miệng đáp, nửa điểm không hoài nghi này thích phí kia thích.

“Không phải, anh ạ, ta là nói ta, ta Vệ Thành, thích ngươi!” Vệ Thành vừa nhìn hắn ca không phản ứng chút nào dạng, thiếu chút nữa không nghẹn ra nội thương, hắn vừa rồi trống bao nhiêu dũng khí mới đem thích ngươi này ba tử nói ra, kết quả đến hắn ca chỗ ấy, trâu đất xuống biển, một chút gợn sóng không lên.

“Anh không phải nói đã biết nha, ngươi trông ngươi xem này mặt nghẹn đỏ bừng, đáng thôi.” Tây Viễn lấy nhỏ cành liễu gõ hạ Đầu Vệ Thành, đứng dậy muốn phân phó tiểu nhị đi trên chợ mua điểm thịt heo, Thành Tử hiện giờ bỗng nhiên dừng lại vô thịt không vui, Tây Viễn rụng lên đa dạng làm cho hắn các loại thịt để ăn.

Xem hắn ca phải đi, Vệ Thành lập tức nóng nảy, rống lớn một tiếng, “Anh ơi, em nói thích, là giống Anh Hai Hổ thích Minh Ngọc ca cái loại này thích.” Rống xong rồi, cảm thấy cũng luống cuống, không biết hắn ca là một gì phản ứng, hắn vốn kế hoạch lên cần thận trọng, nước chảy thành sông, không muốn nhanh như vậy với anh mình làm rõ! Như thế nào nhất sốt ruột liền khoan khoái đã ra rồi đâu!

Này thật đúng là tiếp tục hiểu không qua, Tây Viễn cho dù chậm chạp cũng hiểu rõ trong lời nói ý tứ của, giật mình há to miệng, nhìn Vệ Thành sau một lúc lâu. Hắn và Vệ Thành tuy anh em tình thâm, chính là hoàn toàn,từ đầu,luôn không hướng mặt này nghĩ tới.

Chuyện như vậy, Tây Viễn không phải không biết, kiếp trước có một cái mặt này đề tài điện ảnh, còn đã lấy được rất lớn cái giải thưởng, Tây Viễn lúc ấy nghe người khác nghị luận, lòng hiếu kỳ lên, đặc biệt tìm đến nhìn nhìn, tuy không hiểu vì sao hảo người tốt sẽ thích cùng chính mình giống nhau tính, có điều chân ái trước mặt chúng sinh ngang hàng, Tây Viễn cũng không có đặc biệt phản cảm, chỉ có thể cảm thán thế giới to lớn, có đủ những cái lạ.

Về sau hắn dạy đích đệ tử giữa, có hai người vốn bộ dạng mi thanh mục tú thiếu niên, tính cách cũng rất đòi hỉ, tốt nghiệp đã hơn một năm sau khi trên đường ngẫu nhiên đụng tới, tóc dài, mặt lau không công, thoa lông mi cao, hồng môi, cũng nam cũng nữ, khó phân biệt sống mái, lúc ấy bọn họ kêu tây thầy cô giáo thời gian, đem Tây Viễn hoảng sợ, cả buổi mới nhận ra.

“Đây là Thượng Đế phạm lỗi!” Tây Viễn theo chân bọn họ hàn huyên sau khi, xoay người khi trầm mặc nghĩ đến, vừa cho mình an ủi, vừa làm hai đứa con trai tiếc hận, cùng nghĩ đến bọn họ sau khi ở trên đời này sinh tồn, tất phải góc người bình thường gian nan, lại cảm thấy khó sống.

Hiện giờ, hiện giờ hắn nuôi lớn, cao lớn khôi ngô góc cạnh rõ ràng vui tươi lạc quan có thể văn Năng Võ Thành Tử, dám nói ra nói vậy, Tây Viễn trong lúc nhất thời không chấp nhận được! Không thể tin được trong tai nghe được !

“Thành Tử, ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữvậy?” Tây Viễn tiếng của đều có chút phát run.

“Nói nói, động sao? Ta sẽ thích ngươi, tựa như Nhị Hổ thích Minh Ngọc ca dường như như vậy thích!” Vệ Thành quật cường nhiệt tình đi lên, cãi bướng nói. Trong lòng biên lại mang theo khủng hoảng, không biết có thể hay không bởi vậy bị mất mười mấy năm tình anh em, vô cùng rõ ràng nhận thức đến, trước kia cố gắng đều uổng phí, hắn đem chuyện làm hư !

“Ngươi này con gấu trẻ con!” Tây Viễn cảm xúc kích động, hai bước tới Vệ Thành trước mặt, sử xuất toàn thân khí lực, chiếu Vệ Thành cổ bành bạch đánh hai cái.

“Ngươi nói ngươi chạy đến ba năm, đều học đó gì đồ hỗn trướng? Ta bình thường động dạy ngươi, hảo chuyện tình nhiều học xem nhiều, học cho mình dùng, không tốt tôn kính mà không thể gần gũi, cố gắng bỏ hẳn. Ngươi nói ngươi, loại nào làm được ngươi? Cái tốt không học phá hư học, này đều cái gì loạn thất bát tao ý tưởng?” Tây Viễn biên quở trách Vệ Thành biên súy tay của mình, vừa rồi kia hai cái rất dùng sức, thủ cổ đau, cũng may Tây Viễn khí lực không phải lớn như vậy, dù thế, Vệ Thành cổ nơi đó đã muốn đỏ bừng một mảnh.

Vệ Thành toàn bộ chín chắn ổn trọng đều không thấy, ngồi ở đàng kia, cũng không trốn, ngạnh lên cổ, mím chặt môi, một bộ đưa tức giận bộ dáng, muốn bao nhiêu cưỡng có bấy nhiêu cưỡng.

Tây Viễn xem hắn như vậy, càng xem càng tức giận, có điều không hạ thủ tiếp tục đánh, nhấc chân đem trước mặt cái bàn đá ngả lăn. Bên ngoài Lý Đắc Mạch cùng Khương chưởng quỹ nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tiến vào.

Lý Đắc Mạch phi thường kinh ngạc, trong lòng hắn rõ ràng Tây Viễn có bao nhiêu đau hai đứa em trai, xem Tây Viễn tức giận đến mặt trắng bệch, không biết nhị thiếu gia làm chuyện gì gây ra thiếu đông gia giàu to rồi lớn như vậy hỏa.

“Thiếu đông gia, ngươi có chuyện cho tốt cùng nhị thiếu gia nói, ngươi không nói nha, sau này mặc kệ nhị thiếu gia muốn làm gì, ngươi cũng sẽ không tiếp tục để cho hắn thương tâm khó sống.” Lý Đắc Mạch tiến lên khuyên giải, đây là Vệ Thành nhập ngũ đi rồi, Tây Viễn mỗi lần nhớ tới đều phải thì thầm trong lời nói.

Lý Đắc Mạch vừa nói như thế, người khác còn vẫn còn có thể, Vệ Thành không nhịn được, có so với hắn còn không hay ho sao, ở trong lòng thích một người lâu như vậy, khó khăn cố lấy dũng khí thổ lộ, chẳng những bị thối mắng một trận, vẫn bị đánh hai cái to cổ quải! Này thật đúng là chưa từng có? Hậu vô lai giả!

Vệ Thành càng nghĩ càng ủy khuất, tuy còn một bộ kiên cường bất khuất bộ dáng, đôi mắt nhưng dần dần đỏ.

Tây Viễn không nhìn được nhất Vệ Thành khóc, vốn đang muốn mắng hai câu đánh hai cái, hiện giờ lập tức mềm lòng. Đúng vậy? Theo Thành Tử rời nhà đi sau khi, trong lòng hắn phát qua vô số lần thệ, tìm được Thành Tử, nhất định cho tốt đợi hắn, thỏa mãn hắn toàn bộ nguyện vọng, để cho hắn mỗi ngày khoái hoạt không lo cuộc sống. Hiện giờ sao không khống chế được tính tình, ngược lại cho em trai ủy khuất.

Thật sự là, Vệ Thành vừa rồi hai câu nói, quá mức rung động!

Tây Viễn đứng ở nơi đó tuy chưa nói gì, nhưng thái độ rõ ràng có điều dịu đi.

Vệ Thành cảm giác chiêu này cố gắng có hiệu lực, nhất dùng sức trẻ, nước mắt bùm bùm đi xuống rụng, dù sao đây đều là người nhà, hắn như thế nào bọn họ cũng đều biết, Vệ Thành cũng không sợ mất mặt.

Vệ Thành da mặt dày, không sợ dọa người, Tây Viễn lại lông tay chân, một cái thân cao thể tráng to nam nhân, ở trước mặt ngươi khóc lóc nỉ non liền cũng đủ làm cho người ta khó chịu, khó chấp nhận, cái gọi là nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới chỗ thương tâm, huống chi người kia vẫn hắn sủng ái nuông chiều em trai!

“Tốt lắm, tốt lắm, vừa rồi là ca không đúng, nên cùng ngươi cho tốt nói, không nên phát lớn như vậy hỏa.” Tây Viễn vỗ vỗ Đầu Vệ Thành, Vệ Thành mượn cơ hội sẽ một chút nhấc đầu củng đến anh trai trong lòng, hai tay ôm lấy eo anh trai, tiếp theo khóc!

Mặc kệ Tây Viễn như thế nào làm yên lòng, Vệ Thành chính là khóc cả đời, hắn cũng không tất cả đều là giả, vừa nghĩ tới anh trai không đồng ý, mình làm hơn hai năm cùng anh trai gần nhau cả đời mộng đẹp sắp sửa tan biến, trong lòng không nói nên lời khủng hoảng cùng thê lương, thật sự là bi từ giữa, khóc cái kia cái thương tâm!

“Tốt lắm, ta đừng khóc, ngươi để anh cho tốt ngẫm lại, ” Tây Viễn vừa vuốt ve tóc Vệ Thành vừa khuyên giải, xem Vệ Thành còn chưa chuyển biến tốt đẹp ý tứ của, thực nóng nảy, “Nếu không ngươi dung ca lo lo lắng lắng, được chưa? Cho anh chút thời gian.”

“Thật sự sẽ xem xét?” Vệ Thành nghẹn ngào lên hỏi, ân, vậy cũng là giai đoạn tính thắng lợi.

“Biết, anh nhất định sẽ cho tốt lo lo lắng lắng, ngươi đừng hướng hẹp nhất muốn? Động cùng trời sập xuống dường như!” Tây Viễn hiện giờ cũng nghĩ lại mà sợ, này nếu chính mình vừa rồi phát xong hỏa, Vệ Thành vừa xông động, giống nhau ba năm ngoái đây dường như kiên cường trẻ đi lên chạy, hắn tới nơi nào để tìm tìm kiếm!

Vệ Thành nghe anh trai đồng ý lo lo lắng lắng, ân, so với vừa rồi một chút đường sống không có đã khá nhiều, cho nên vội thấy tốt mới làm.

Buổi tối hai anh em nằm trên giường, không có như lúc trước vậy hôn nhẹ mật mật, có chuyện nói không hết, lao không xong hạp, lần đầu trầm mặc mà chống đỡ, đều tự nghĩ tâm sự, ngày hôm sau, mỗi người một đôi vành mắt đen.

đồng lúa xanh xanh 116

116, rời xa

Mùa xuân năm nay là năm mới lạnh lẽo nhất nhà họ Tây từng trải qua. Tây Viễn cùng bà cụ ở Ngạn Tuy không trở về, Tây Vi và Cẩu Đản đều ở lại đó, Không Điểm tuy rất muốn đi nhưng trong nhà giao nhiệm vụ chăm nom chị dâu cho con bé, Không Điểm nho nhỏ không thể không gánh vác. Continue reading

đồng lúa xanh xanh 181-189 (pre-edit)

181, đau lòng

Bà vú không chịu đồng ý cùng Vạn Minh Ngọc cùng nhau kết nhóm sống, điều này làm cho Tây Viễn nhẹ nhàng thở ra, Vệ Thành này nằm vùng cũng đem lời cấp Lý Nhị hổ lặng lẽ đưa tới. Có điều Lý Nhị hổ nghe xong Vệ Thành trong lời nói, không có như thường ngày giống như thương tâm, khó sống, tức giận chờ phản ứng, chính là hai mắt nhìn từ xa, suy tư sau một lúc lâu, sau đó đưa ra thỉnh Vệ Thành hỗ trợ, hắn muốn gặp thấy bà vú. Continue reading

đồng lúa xanh xanh 171-180 (pre-edit)

171, kháp cái

mấy anh em Tây Viễn ở kinh thành ngụ ở hoan hỉ,phấn chấn,ngây ngất, trong nhà, Vệ Thành chính là u oán cực kỳ, kia tình hình, so với Tây Dũng mới vừa thành thân không lâu tiểu tức phụ – Diệp tiên sinh cháu gái tím tuyền, còn giống cái chàng đi xa, một mình trông phòng khuê trung oán phụ, cần nhiều? Oán có bao nhiêu? Oán. Continue reading